[Một hồ sen xanh đợi trăng lên] – Tiết tử

[Một hồ sen xanh đợi trăng lên] – Tiết tử

[MỘT HỒ SEN XANH ĐỢI TRĂNG LÊN]

Tác giả: Tử Ngọc Khinh Sương

TIẾT TỬ – ĐÊM TỐI LỬA CHÁY RỰC ĐẤT TRỜI

[Nguyên]

Gió bắc lạnh thấu xương, từ sáng sớm đã bắt đầu rít gào, cả rừng cây héo úa. Đằng xa, mây đen mù mịt, từ từ tích tụ không ngừng, giăng kín cả bầu trời.

Ở rặng núi xa xa thấp thoáng một miếu thờ, tiếng chuông mơ mơ hồ hồ vang vọng, trong không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, như phảng phất thêm vài phần mênh mang mịt mờ.

Cách ngôi chùa ấy không xa là một rừng tùng rậm rạp. Bấy giờ, trong rừng có một căn phòng nhỏ đóng cửa kín mít. Trong căn phòng tối mù kia, bà vú già sốt ruột đứng bên cạnh, nhìn cô gái đang nằm trên giường. Cô ta đang có thai, hiện nằm nghiêng người, trán và gáy mướt đẫm mồ hô, tóc tai tán loạn bết vào má, tay bám chặt mép giường, ráng chịu đựng không rên một tiếng nào.

“Tiểu thư, cứ vậy sẽ có chuyện mất! Tôi xin cô, xin cô để tôi đi tìm thầy thuốc tới đi mà!” Vú già vừa nói vừa run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô gái kia.

Cô ta cắn chặt răng, ngẩng đầu nói: “Nếu bà đi tìm người, tôi sẽ tự sát ngay tại trước mặt bà!”

Vú già kinh hoảng quỳ sụp xuống đất, “Vậy thì vú thật sự không biết làm sao hết… Tiểu thư, chỉ cần tôi không nói thì thầy thuốc sẽ không biết lai lịch của chúng ta đâu.”

“Sẽ không… sẽ không…” Cô gái đau đớn đè bụng mình lại, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, mặt trắng bệch như tờ giấy, “Không phải tôi đã uống chén thuốc phá thai đó một lần rồi hay sao? Lát nữa sinh ra, nhất định sẽ là thai chết… Bà, chỉ cần bà dám đánh liều đem chôn, từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn phiền não gì nữa…”

Cô ta nói tới đây, bỗng dưng cắn chặt răng, cả người run rẩy không ngừng.

“Tiểu thư! Tiểu thư!” Vú già sợ quá, nắm cổ tay cô hốt hoảng kêu gào.

“Không được kêu!” Giọng nói của cô khàn khàn, dù đang vật vã vẫn không quên dặn đi dặn lại, “Nhất định, nhất định không được kêu!”

***

Tiếng gió rít gào, cơn rét buốt bị đè nén một ngày nay đến cực hạn, bông tuyết bay bay trên nền trời xám xịt, từng mảng, từng mảng, quấy nhiễu đất trời.

Trong căn phòng nhỏ, cô gái nhét vải trắng vào miệng, cố chịu cơn đau, mấy đốt ngón tay bám chặt vào thành giường tạo thành mấy vệt trăng trắng.

Vú già khiếp sợ ngồi xổm bên mép giường, đã lấy hết những thứ cần chuẩn bị, thấy cô đang giãy giụa trên giường mà không thể kêu gào la đau, rất không đành lòng.

Ngoài phòng, gió rét càng lúc càng dữ dội, tuyết thổi qua khe cửa, từ từ tan ra trước giường. Quần áo cô gái nọ đã thấm ướt mồ hôi, thế nhưng đứa bé vẫn chưa ra đời. Vú già càng lúc càng hốt hoảng, chắp tay thành chữ thập, không ngừng cầu khấn ông trời.

Thật sự nếu không được nữa thì chạy qua cầu cứu am ni cô bên kia, chắc chắn người xuất gia sẽ không thấy chết mà không cứu…

Vú già thầm nhủ trong bụng, nhưng không dám nói gì trước mặt cô gái kia.

Thế mà ngay lúc này, cô gái bất ngờ khàn giọng rên lên, vú già vừa mừng vừa sợ, nói: “Tiểu thư, sắp ra rồi!”

Cũng không biết đã bao lâu, cơn đau đến tê tâm liệt phế này cuối cùng cũng dần chuyển biến tốt đẹp, cô gái dùng bao sức lực còn lại vươn tay ra, gắng hỏi: “Thế nào?”

Vú già xé một miếng vải bố, bọc lấy đứa bé mới sinh. Đứa bé kia rất ốm yếu, hai mắt nhắm nghiền, trông như đã chết. Nhưng khi nhìn kĩ, thấy hai cánh tay nhỏ xíu vẫn còn khẽ run, cô ta cảm thấy chấn động, không cầm được mà dùng sức vỗ vào lưng bé con.

Nháy mắt, tiếng khóc oa oa vang vọng khắp căn phòng tối mịt.

Ngay lập tức, khuôn mặt cô gái kia xám ngoét như tro, như phát điên mà vùng dậy, quát: “Vì sao không chết?! Vì sao nó không chết?!”

Đứa bé vẫn còn thấp giọng khóc nỉ non, bà vú già ôm nó thật chặt, run rẩy thưa: “Tiểu thư, có lẽ mệnh đứa bé này chớ nên tuyệt…”

“Đã hai lần uống thuốc phá thai, sao có thể không chết?!” Cô gái kêu đến lạc giọng, bỗng nhiên đưa tay về phía đứa trẻ, “Mau đưa đứa bé đến cho tôi!”

“Tiểu thư, cô muốn làm gì?!” Vú già thấy bộ dạng điên cuồng của cô, hoảng sợ đứng dậy.

“Trân nương, thuốc phá thai kia là bà lấy cho tôi, bà nói xem, có phải bà đã động tay động chân gì không?!” Cô gái thấy mình không bắt được đứa trẻ, hung dữ nhìn vú già chằm chằm.

Vú già sợ đến thụt lùi một bước về sau, bất ngờ quỳ xuống dập đầu thưa: “Tiểu thư, sau khi dùng thuốc lần đầu tiên cô đau đớn đến không chịu được, nhưng vẫn không thể phá thai. Sau đó cô bảo tôi mang thuốc tới lần nữa, tôi thật sự không dám cho tiếp. Nếu mà vậy, chỉ sợ mạng của cô cũng khó giữ. Thế nên tôi đã cả gan đổi một ít vị thuốc…”

“Bà là đồ khốn nạn!” Cô gái thét một tiếng chói tai, tát vú già, sau đó vơ lấy bao bố, muốn giằng đứa bé vào lòng mình.

Vú già ôm chặt bé con, khóc không ra tiếng: “Tiểu thư, tiểu thư, cô thật sự muốn giết đứa bé này bằng được hay sao?”

“Bà cút ngay cho tôi!” Cô gái càng dùng sức nhào về phía bà. Lúc này, bỗng nghe có người gõ cửa liên tục, thấp giọng bảo: “Là ta, mau mở cửa.”

Cô gái ngẩng ra, trừng mắt nhìn bà vú: “Mau đi mở cửa!”

Vú già nơm nớp ôm bé con đi mở cửa, cánh cửa gỗ vừa mở phân nửa, trong gió tuyết trắng xóa, bất ngờ lóe lên thân ảnh, một người đàn ông vội vàng bước vào.

Hắn thấy đứa bé vú già đang ôm trong lòng, không khỏi cả kinh, vội vàng đưa tay ra sau để cài then cửa, giậm chân hỏi: “Đây là gì?! Không phải em đã uống thuốc rồi sao?”

“Là bà ta đã đổi vị trong chén thuốc lần thứ hai của em!” Khuôn mặt cô gái trắng bệch, chỉ vào vú già.

“Bà!” Gã đàn ông giận dữ nhìn vú già, đẩy mạnh bà rồi cướp lấy đứa bé vẫn đang khóc oa oa, nhìn thoáng qua, bỗng dưng nhắm chặt hai mắt, lẩm bẩm, “Chớ trách ta nhẫn tâm, mày thật sự không nên tới cõi đời này!” Dứt lời, vung tay lên, nhắm vào cái cổ nhỏ xíu của đứa bé.

“Trời ơi!” Vú già nhìn cảnh tượng mà kinh hoảng, nhào tới giữ ống tay của người đàn ông kia, run rẩy nói: “Đừng làm vậy! Nếu các người không muốn đứa nhỏ này, vú có thể mang nó về quê cũ coi như con đẻ, tuyệt đối không để cho bất kì người bên cạnh nào hay biết!”

Người đàn ông trách mắng: “Lòng dạ đàn bà! Chuyện này không có liên quan gì tới bà, còn dám lắm lời thì coi chừng cái mạng của mình!” Đang nói, hắn âm thầm vận lực, khiến cổ tay của vú già run lên, rồi lại muốn tiếp tục bóp chết đứa bé kia.

Tựa như đứa bé cảm nhận được gì, khóc mãi không dứt. Vú già ngã bệt xuống đất nhưng vẫn nắm chặt vạt áo của hắn mãi. Bất ngờ có tiếng động vang lên ngoài cửa gỗ, một cơn gió mạnh vừa thốc vào, người đàn ông giật mình, theo bản năng quay đầu lại, thì ra là gió thổi khiến cửa mở ra.

Nhưng ngay trong lúc đó, có tiếng thét kinh hãi từ ngoài truyền vào khiến những người trong nhà hoảng sợ.

Cô gái trên giường vội vàng lấy vải che mặt lại, người đàn ông kia tập trung nhìn ra ngoài, bất ngờ thấy một ni cô trẻ cầm dù trong tay, run rẩy đứng ngoài cửa.

Ni cô nhìn hắn, như thể đang nhớ điều gì, bỗng dưng sực tỉnh mà nói: “Thì ra là…”

Cô ta còn chưa nói xong thì người đàn ông vẫn còn đang ôm đứa nhỏ trong ngực lao ra khỏi phòng, ống tay áo rung lên, dồn nội lực đánh vào mặt ni cô. Vị ni cô kia đang không phòng bị thì hắn bất ngờ ra tay, trong tình thế cấp bách, cổ tay khẽ động, cây dù đang khép chặt bất ngờ bật lên, hạt tuyết trên dù bay túa ra. Vừa dùng dù che, vừa ngăn cản đòn tấn công của người đàn ông.

“Bần ni và thí chủ không thù không oán, vì sao thí chủ lại hạ chiêu độc như vậy?!” Tuy ni cô đã chặn được một chiêu nhưng vẫn bị nội lực của người đàn ông kia đẩy lùi về sau.

Lông mày của hắn xoăn tít lại, mắt lộ tia ác độc, không nói lời nào tiếp tục nhằm thẳng vào cô. Nhưng đứa bé trong lồng ngực cứ không ngừng kêu khóc, khiến hắn bị xao động, sợ tiếng khóc kéo thêm nhiều người tới, đành phải quay đầu quát: “Đón lấy.” Rồi ném đứa bé về phía bà vú già đang trốn sau cạnh cửa.

Dù ni cô không biết rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy người đàn ông cứ liên tục tấn công mình, chẳng thấy chút phong phạm nào của ngày trước. Cô gắng gượng tiếp mấy chiêu thì đã cảm thấy không thể chống đỡ, thừa dịp người đàn ông chưa chuẩn bị, ra hư chiêu, bứt người lao về am ni cô trên núi. Người đàn ông vén tà áo dưới, phi người đạp lên đỉnh đầu của cô. Trước khi chưa đáp xuống, quấn tay áo lại, chưởng phong như đao, nhắm về phía cổ họng của ni cô.

Ni cô kia chập hai tay, muốn cản lực chưởng của hắn, nhưng nào có thể chống được nội công thâm hậu của người đàn ông kia, chỉ thấy cổ tay tê rần, mất lực. Người đàn ông thừa cơ bắt lấy, hai ngón tay phải co lại, khẽ móc tới, khóa được cổ họng cô.

“Đắc tội!” Hắn thấp giọng thở dài, tay dùng dức, ni cô chỉ giãy dụa mấy cái rồi buông người mềm nhũn ngã dưới chân.

Lúc này đêm bắt đầu lui bước, tuyết trắng bay tán loạn, trong núi cũng không có bóng dáng kẻ nào khác. Sau khi kéo thi thể ni cô vào rừng, người đàn ông kia vội vàng xoay người chạy về căn phòng ban nãy, vừa vào cửa đã thấy khuôn mặt kinh hoảng của cô gái đang ngồi trên giường.

“Đuổi theo Trân nương mau!” Cô thấy hắn quay lại, như thể tìm được cọng cỏ cứu mạng.

Người đàn ông ngẩn ra, lúc này mới phát hiện chằng ngờ bà vú già kia đã không còn ở trong phòng.

“Đứa bé đâu?” Hắn hít một khí lạnh.

Cô gái ngồi sững trên giường, nói: “Tranh thủ em và chàng chưa chuẩn bị, bà ta ôm đứa bé chạy về hướng sau núi rồi!”

“Đáng chết!” Hàm lông mày rậm của hắn nhăn lại, rủa một câu rồi lập tức bỏ ra khỏi phòng đuổi theo, đến cửa, bỗng dưng dừng bước, “Nàng phải tự cẩn thận, ni cô kia đã bị ta giết, ném ở trong rừng. Chờ ta về rồi xử lí.” Lời chưa nói dứt, hắn đã chạy biến, đuổi về hướng sau núi.

***

Màn đêm mùi mịt, đường núi ngập ghềnh. Trong bầu trời đầy gió tuyết, Trân nương ôm đứa bé lảo đảo chạy lên sườn núi, trên mặt trên tay đều là nước bùn.

Cách đó không xa, hình như có tiếng bước chân dồn dập hướng gần về phía này.

Đứa bé lúc đầu vẫn còn khóc nức nở nay đã bị lạnh đến mức hấp hối, đôi mày nho nhỏ nhíu chặt, thân thể chỉ còn chút ấm áp khẽ run rẩy.

Phía trước là vách núi dựng đứng, Trân nương không còn đường đi, định xoay người chạy về phía bên kia thì đột nhiên hoa mắt. Người đàn ông đã lướt qua cây đại thụ cao ngút, nhảy xuống trước mặt.

“Đưa ta.” Sắc mặt người đàn ông tái xanh, nhắm thẳng về phía bà.

Trân nương run rẩy lùi về sau một bước, cầu xin: “Vú sẽ mang đứa nhỏ đi, sẽ không thêm phiền cho các người đâu… Chỉ mong các người đừng làm chuyện nghiệp chướng vậy mà…”

“Đưa ta!” Hắn cắn chặt hàm răng, tựa như trong mắt sắp phát ra tia lửa.

“Đây cũng là con ruột của ngài cơ mà!” Bỗng Trân nương quỳ sụp xuống nền tuyết ướt lạnh, ngửa đầu gào lên với người đàn ông.

Khuôn mặt người đàn ông kia thoáng run rẩy, thấy đứa trẻ trong lòng bà bị giật mình, không khỏi thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, bay tới đá một cước vào Trân nương.

Trân nương chỉ phát ra một tiếng hét thảm, uổng công tay trái nhắm về trước hòng muốn bám vào hông hắn, tiếc là người không chịu khống chế, cùng đứa bé con bị hắn tàn nhẫn đá văng vào vách núi.

Trong bóng tối, áo bà tung bay, như con diều mất dây, rơi thẳng xuống đáy vực hun hút.

Gió núi rít gào, người đàn ông đứng trước vực mà thoáng rùng mình, đang muốn quay đầu thì ngửi thấy mùi khói lửa. Hắn vội vàng chạy lên dãy núi, tới khi nhìn lại, chỉ thấy cả mảnh rừng lửa cháy hừng hực, từ căn phòng nhỏ kia lan san am ni cô trong rừng.

Màn đêm tĩnh mịch, cơn tuyết lớn đã dừng, ngọn lửa nhảy múa không ngớt, nhuộm đỏ cả một vùng núi rừng thanh tịnh, như con rắn độc điên cuồng, cắn nuốt cả đất trời.

30 thoughts on “[Một hồ sen xanh đợi trăng lên] – Tiết tử

  1. Thương tâm quá, bé trai mệnh lớn này chắc là nam9. Mong là cái kết viên mãn

    Like

  2. Mới đầu mà đã ngược thê thảm vậy rồi. Đứa bé đó là nữ chính à, vừa sinh ra đã bị bố mẹ muốn giết rồi, k biết sau này lớn lên sẽ thế nào. Tội nghiệp.

    Like

  3. Chào Nguyên ! Mình bít nhà bạn qua review của Hoa Ban bạn cám ơn bạn đã bỏ thời gian và công sức dịch truyện cho tụi mình đọc 😘😘😘

    Like

  4. Ah ta chưa nói con thỏ nhà nàng dễ thương quá,ta biết qua face TH TTQ đó nàng,nhà nàng nhìu truyện nữa mai mốt vào đây làm tổ thôi 😁

    Like

  5. Bao h nhà mình mới ebook truyện.này hả ad ^^,mình muốn tải về lâu lâu nhấm nháp nhưng mà hiện tại ko đợi đc ebook thì ko thể ngừng đọc đc roài, hic

    Like

  6. Sợ ngược quá mà thấy cái tiêu đề thêm căn án là thấy lãng mạn và hay rồi nhưng mà vẫn sợ ngược cực kỳ thế mà vẫn lọt hố hic hic,đọc một lèo ko thể ngừng lại,sắp kết mà thấy mọi ng bảo SE lại cẩu huyết nữa thì phải làm sao đây :(((

    Like

  7. Bởi vì là truyện do nàng chọn nên ta sẽ nhảy hố này (ta vô cùng tin tưởng khả năng chọn truyện của nàng). Bởi vì ngược cả nam 9 lẫn nữ 9 nên ta rất mong cái kết máu chó của nó. Nàng thông cảm ta vừa đọc xong Thủy chữ đại thần của Nhất Độ Quân Hoa, đang vô cùng vô cùng ức chế. Mong cái kết này không gây ức chế như thế (thật ra nếu có thể thì càng ức chế càng tốt, vậy mới nhớ lâu.) Ôi tâm hồn của ta hình như ngày càng vặn vẹo rồi!!!!

    Liked by 1 person

  8. Moi vao dau truyen da thay toi nghiep nam 9 roi, nhung van doan la mot truyen hay ( tin tuong N ma, truyen hay em moi dao ho a!). Cho chap moi cua em nha, DDNH xong roi thi em cho truyen ni len san nhi? Thanks N nhe!

    Liked by 2 people

  9. Hic, đang ngoi ngóp trong hố Con Gái và Du Đồng, giờ lại lọt hố nữa. Truyện này ngược quá. Mình mới có bé nhỏ, không chịu nổi truyện cha mẹ lại nhẫn tâm với con như vậy. Tội nam chính quá. Mới tập đầu mà đã thấy đau lòng rồi.T.T

    Liked by 1 person

    1. Nhảy đi nhảy nữa đi, truyện này hay lắm á, hay nên mình mới cật lực đào vậy á :))) dụ dỗ

      Like

  10. Hàng về rồi, mình comment nhiều cũng có tác dụng hay sao ý:)) Để bạn đọc đã rồi bình luận tiếp nhé, bay vào cảm thán một câu!

    Liked by 1 person

    1. Hic đọc xong rồi, sao mới tiết tử đã thảm quá vậy. Đứa bé này chắc là nam chính, cha mẹ nó tàn nhẫn quá đi, bà vú già có lẽ hi sinh thân mình làm thảm đỡ cho đứa bé. Sau này nó sẽ được người ta nhặt về, cho tu trên núi đây. HIc, tớ cũng được cảnh báo là bạn nam chính truyện này bị ngược đau hết cả lòng mề:P

      Liked by 1 person

    2. Tại ngược nam nên mình mới thích í :”> Thế nên cô gái nhớ chuẩn bị tinh thần thép xem tác giả hành nam chính cỡ nào nha :”>

      Like

    3. chị kamlinh à ..đọc mấy đoạn ngược nam em phấn khích muốn chết, ôi chờ edit để cảm giác nó mãnh liệt hơn ….chủ nhà cháiyo

      Liked by 1 person

Nói gì với mình đi (●´∀`●)