CÂU TRẢ LỜI
Tâm Nguyên.
“Xin lỗi. Chúng ta chia tay thôi. Xin lỗi em.”
Hôm nay là kỉ niệm hai năm ngày hai đứa quen nhau. Hớn hở đến gặp anh, vậy mà khi nhìn thấy, anh nói nhanh, gấp gáp, thậm chí còn không nhìn tôi như anh vẫn hay làm. Đột ngột và bất ngờ đến nỗi, tôi chỉ nghe kịp từ xin lỗi.
Tôi ngây người nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt. Anh ở đó, vậy mà sao tôi không cảm giác được gì? Không phải, tôi biết anh không phải loại người hời hợt để có thể nói một lời chia tay nhẹ bẫng không lí do. Anh càng không phải người chỉ yêu cho vui như loại con trai mà tôi vẫn khinh thường. Anh mà tôi biết, vừa cứng rắn nhưng cũng dịu dàng, nghiêm túc nhưng cũng đầy bao dung. Những tin nhắn luôn đong đầy quan tâm, lo lắng. Tô cháo nóng, những câu dỗ dành thương yêu mỗi khi tôi ốm. Bao lần anh nắm tay tôi thật chặt, anh luôn ở đó, ấm áp, chân thành, chở che.
Có thể anh muốn tạo một bất ngờ cho tôi. Hôm nay hai đứa sẽ bên nhau nhân kỉ niệm hai năm, rồi anh sẽ bất ngờ xuất hiện trước tôi, hôn nhẹ lên má, lên trán, lên mắt, xin lỗi và thì thầm vào tai anh yêu em. Có thể anh không phải là một người lãng mạn hay bày những trò thế này, nhưng biết đâu hôm nay sẽ là ngày đặc biệt. Có thể anh đang quen với cô gái khác ngoài tôi, rồi sau một thời gian, anh đã có quyết định và chọn tôi chăng? Có thể? Gì cũng được. Tôi cần một lí do. Kể cả như thế, tôi sẽ khóc rất nhiều, sẽ giận anh thật nhiều. Nhưng sẽ tha thứ.
Mãi một lúc sau, tôi cảm tưởng lúc này mình mới có thể hít thở trở lại. Nhấp một ngụm nước như tiếp thêm can đảm, tôi run rẩy.
“Ban nãy anh chỉ đùa thôi, đúng không? Đừng đùa như vậy mà, em giận đấy.” – Tôi cố nói một hơi, cũng vội vàng và gấp gáp như anh ban nãy, pha chút nhõng nhẽo như đang làm nũng. Đủ để anh không nhận thấy sự run rẩy qua giọng nói, nghẹn ngào vì nước mắt. Có thể không phải, có thể anh chỉ đùa thôi. Thế mà tôi vẫn không cầm được nước mắt.
“…”
“Anh nói gì đi. Nói với em anh chỉ đùa thôi phải không? Anh muốn tạo bất ngờ cho em đúng không?”
“Anh xin lỗi. Chúng ta chia tay đi.” – Không còn gấp gáp. Lần này, giọng anh rõ ràng và điềm tĩnh đến ngạc nhiên. Đủ để khiến tôi không thể bám víu vào bất cứ lí do nào, không thể biện hộ được bất cứ điều gì nữa. Anh có thể tàn nhẫn đến thế sao? Kể cả với tôi?
“Anh thậm chí còn không cho em một lí do? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” – Mặc cho bao người trong quán đang nhìn, tôi òa khóc tức tưởi. Tôi đã từng nghĩ, kể cả khi anh có người khác, tôi sẽ giận anh thật nhiều, trách móc thật nhiều. Và vì yêu anh thật nhiều nên lại tha thứ. Kể cả tôi yêu anh đến thế, thì anh cũng vẫn đối xử với tôi như vậy sao?
“Anh xin lỗi.” – Anh nói vội rồi đứng dậy bỏ đi. Không hề có những cái nắm tay quan tâm, giọng hỏi han lo lắng. Tôi chỉ nghe được tiếng chân anh chạy trong vội vã.
Có lẽ, âm thanh của sự đổ vỡ là tiếng giày xa dần của anh đối với tôi lúc này.
***
Tôi biết anh từ những ngày đầu của năm trung học. Anh không quá đẹp trai, cũng không phải người hay vui đùa, nổi bật trong các bữa liên hoan, không phải một bí thư hay liên đội trưởng gương mẫu của trường. Anh ít nói và hay cười, trông thật hiền, chiếc áo trắng thường đẫm mồ hôi vì quả bóng rổ, thi thoảng lại hớt hải đạp xe đến trễ với đầu tóc chưa kịp chải. Anh là hậu vệ trong đội bóng rổ của trường. Mặc cho những người khác thường trêu chọc, huýt sáo hay cười đùa mỗi khi đám con gái đi ngang qua, anh chỉ cười xòa bảo “các cậu thôi đi” hay “tụi nó chỉ đùa thôi, các em đừng sợ.”
Tôi còn nhớ ngày đầu tiên gặp anh khi chiếc xe đạp bị tuột xích giữa quãng đường từ sân gửi xe ra tới cổng mà chẳng biết làm sao, cả Tú Nguyên cũng lúng túng. Đang loay hoay thì anh xuất hiện, cười nửa đùa nửa thật.
“Con gái ngại bẩn thì sao làm được cái này. Hai em xinh thế, sao không nhờ đại anh nào giúp cho.” – Nói vậy nhưng anh cũng dựng xe rồi lúi húi chỉnh lại cho hai đứa. Dưới trời trưa nắng gắt.
Chỉ vậy thôi, anh đã dễ dàng bước vào trái tim tôi rồi. Yêu thầm anh suốt hai năm, chỉ dám rủ Tú Nguyên đi học thật sớm vì từ ban công có thể nhìn thấy đội bóng rổ đang tập buổi sáng, làm mọi việc thật chậm, lau bảng đến khi sạch bong, quét lớp lần cuối để có thể về thật trễ, lẳng lặng đứng trên hàng lang, cả sân trường chỉ còn mỗi anh, thong thả dắt xe đạp ra về. Chả hiểu gì về bóng rổ, thế mà cố sống cố chết lôi bằng được Tú Nguyên đến mọi trận đấu có anh.
Thi thoảng, anh ngước mắt lên nhìn ban công, đưa mắt tìm kiếm trên khán đài rồi dừng lại chỗ tôi. Tôi có nên hi vọng? Thật ra tôi đã hi vọng rồi nhiều. Khi kể lại với Tú Nguyên, nó cười phá lên, nhưng sau khi quan sát, gật gù bảo tôi, “hình như anh ta nhìn về đây thật.”
Kể cả khi không thành công. Tôi sẽ khóc thật nhiều, cả bẽ bàng, cả xấu hổ, nhưng tôi sẽ đối mặt với nó. Vì Tú Nguyên bảo rằng, chúng ta còn trẻ, nên dẫu có vấp ngã, dẫu có xấu hổ thì cũng sẽ có lí do biện hộ, nên hãy cứ chiến thôi.
Dù chỉ có vài ba chữ nhưng tôi xé không biết bao nhiêu tờ giấy, vò bao nhiêu phong thư chỉ vì nét hơi run, chữ này hơi xấu, chữ kia bị lệch. Mặc cho Tú Nguyên trêu chọc là yêu mù quáng, tôi vẫn chăm chút nắn nót từng nét chữ đến khi cảm thấy thật hoàn hảo, cả hai đứa len lén lúc giờ ra chơi khi không ai để ý đến khu gửi xe, lén lút nhét lá thư tôi viết ở nơi khó nhìn thấy nhất nếu nhìn lướt, nhưng cũng đủ để chủ nhân chiếc xe dễ dàng nhận ra.
Sáng hôm sau, trong tiếng huýt sáo, cười đùa, cổ vũ của bạn anh, anh bước đến chỗ tôi đang chờ. Khi ấy, tôi chỉ nhớ bàn tay mình đã lạnh ngắt, đã nắm thật chặt tay Tú Nguyên thế nào. Tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh xấu nhất, rằng như trong một câu chuyện nào đó, anh đã đưa bức thư tôi dồn tất cả tình cảm để viết cho tất cả mọi người đọc, để rồi họ tới đây, cười đùa xem tôi sẽ như thế nào. Người tôi lạnh toát, run rẩy từng cơn, cúi gằm mặt, căng thẳng chờ đợi những tiếng cười chế nhạo, và coi thường có thể vang lên. Và như Tú Nguyên đã cảm nhận phần nào, nó lại nắm chặt tay tôi, bước ra phía trước như sẵn sàng che chở cho cô bạn yếu đuối này.
“Anh cũng thích em. Từ lâu rồi.” – Anh thì thầm, nhưng đủ cho tôi nghe được. Khẽ ngước mắt lên, tôi thấy, mặt anh cũng đỏ ửng, và quay ra chỗ khác. Tiếng cười, hoan hô, huýt sáo bỗng rộn rã, cả tiếng trêu chọc, đùa giỡn đến nỗi anh phải lấy tay che mặt cho đỡ xấu hổ rồi quay lại quát đám bạn đằng sau.
Tú Nguyên nói đùa câu gì đó mà tôi nghe không rõ, bởi tiếng hò hét đằng sau, nước mắt òa ra vì hạnh phúc. Anh lúng túng, hơi bất ngờ, nhưng tôi không thể để ý nhiều hơn, cảm giác đứng không vững, bám chặt vào Tú Nguyên. Anh dúi vào tay tôi mảnh giấy ghi sẵn số điện thoại của mình rồi lúng túng “À… Vậy… ngày mai chúng ta gặp nhé.”
Hôm đó, ngày đầu tiên quen nhau.
***
Giờ đây, nằm dài trên giường, nước mắt đã khô từ lúc nào lại òa ra trong tức tưởi khi lại nhớ về những kỉ niệm ngày ấy. Tất cả hẵng còn vẹn nguyên và rõ ràng như thể chỉ mới hôm qua. Tại sao? Tôi vẫn còn nhớ nụ hôn nhẹ nhàng, thì thầm anh khẽ nói tiếng yêu. Cả cảm giác ấm áp khi trong vòng tay rộng, cái ôm thật chặt dưới tiết trời se lạnh, cảm giác bình yên khi dựa vào lưng anh. Tại sao tất cả vẫn còn? Trong khi anh đã đi rồi? Nhất định không mở cửa dù Tú Nguyên đập cửa bao nhiêu lần, tôi nhấn nút gửi tin nhắn cho Tú Nguyên rồi chìm dần vào giấc ngủ trong mệt mỏi. Và đớn đau.
“Yêu là mở đầu của sự chia tay, dù sớm hay muộn, phải không?”
Hải Nguyên
Anh gặp em lần đầu tiên tính từ khi nào, anh cũng không nhớ, khi sực nhận ra, chẳng biết từ bao giờ, mình đã luôn để ý, kiếm tìm bóng hình ấy.
Chẳng biết tự lúc nào, anh luôn đưa mắt tìm bóng dáng em trên ban công, trên các hành lang dãy nhà, rồi lại tự cười một mình. Không biết từ lúc nào, anh luôn đưa mắt tìm em, dáng đi khi ngênh ngang, lúc lơ đãng, bước đi zig zag trên sân trường như đang ở trong thế giới riêng của mình, chẳng thèm để tâm đến ai. Không biết từ lúc nào, anh hình thành cả thói quen lang thang ở thư viện, để có thể ‘tình cở’ gặp em ở đó, ngồi cách xa em vài cái bàn, rồi lén lút nhìn cách em tập trung, nhăn nhó. Có phải là anh quá ngớ ngẩn không? Khi để em bước vào thế-giới-vốn-đang-rất-đơn-giản của mình?
“Con gái ngại bẩn thì sao làm được cái này. Hai em xinh thế, sao không nhờ đại cậu nào giúp cho?”
“Ai nói anh em ngại bẩn.” – Em đanh đá trả lời rồi vén tà áo dài, xăn tay, ngồi bên cạnh cùng anh chỉnh sên. Ấy vậy mà anh chẳng thấy em kiêu căng hay đáng ghét gì cả. Hay do anh mù quáng nhỉ? Nếu em mà biết là do anh cố tình chỉnh dây để nó dễ tuột thì không biết sẽ giận mức nào, nhưng nhờ tí mưu mẹo, anh làm quen với em thành công.
Cả đám lớp anh hú hét, gào rú, rồi lao nhao, ầm ĩ khi anh rút lá thư lạ dưới đáy giỏ xe như thể vừa ‘phát minh tập thể’ ra thứ vĩ đại nhất thế giới. Lá thư màu xanh nhạt được để dưới chiếc áo mưa gấp sẵn, nhưng lại cố tình lộ góc để anh không bỏ lỡ. Phong thư ghi tên người gửi: T.Nguyên. Em không biết anh đã hạnh phúc đến mức nào đâu. Sáng hôm sau, dồn hết can đảm, với lá thư gấp gọn để trong túi áo, em bước ra trước hơn một chút, nhìn anh chờ đợi. Tiếng hò hét, hoan hô, cười nói, cả vỗ tay vang rần như ủng hộ cho anh, và ủng hộ cho cả em nữa, phải không?
“Này thì tâm nguyện hoàn thành rồi nhé. Đấy đừng quên trả công cho đây đấy.” – Em cười, vỗ vai cô bạn rồi đẩy cô bạn phía sau. Thì ra cô ấy mới là T.Nguyên? Anh bị cuốn vào trò gì của các em thế này?
Nguyên đỏ bừng cả mặt, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, vì thế nên anh cũng vô tình nhìn thấy những giọt lệ long lanh. Chắc em ấy cũng đã căng thẳng lắm. Anh, à không, chúng ta đang bị kéo vào chuyện gì thế này? Không đủ suy nghĩ gì, anh chỉ kịp ấp úng vài chữ “mai gặp” rồi bỏ đi. Nhìn em vui vẻ như thế, là anh tự huyễn mình rồi, em đâu có chỗ dành cho anh. Còn những giọt nước mắt kia, anh phải làm gì đây?
Giá như anh chưa từng biết em, chưa từng vô tình ngước lên cái ban công kia, nhìn thẳng vào đôi mắt đen trong suốt đến kì lạ, giá như không dõi theo em, giá như em đừng quá đặc biệt. Giá như anh đừng hi vọng gì. Anh tự hứa với bản thân mình sẽ ở bên Tâm Nguyên, sẽ yêu thương, sẽ bù đắp, sẽ che chở. Dù rằng không thật sự thích, nhưng Tâm Nguyên vẫn đăng kí vào một trường kỹ thuật, cùng với em, vào cánh cổng mà anh đã bước qua vào năm ngoái.
Ngày biết điểm, ngày anh đợi từ hơn 1 năm trước, anh sẽ chính thức chia tay với cô ấy, giải thích cả những hiểu lầm, sẽ thú nhận, xin tha thứ, và yêu em. Vậy mà nhìn vào vẻ mặt rạng rỡ, trong sáng, vỡ òa trong nước mắt vì hạnh phúc, anh chợt hiểu, mình đã quan trọng với cô ấy đến thế nào. Rồi cảm thấy tội lỗi, dày vò, thậm chí là ghê tởm bởi sự ích kỉ của mình. Cơn mưa rào hôm ấy như rửa sạch mọi suy nghĩ, dự định, cả sắp xếp của anh. Như một lời hứa, lời cam kết, anh cúi xuống hôn nhẹ lên làn môi hồng. Trước mặt em. Anh biết, anh cần phải quên em, quên người anh yêu. Và trân trọng người yêu mình.
Vậy mà, dù lí trí bao nhiêu thì anh vẫn không thể ngăn cản con tim, anh luôn chờ đợi nghe giọng nói, tiếng cười của em, cả vẻ mặt khi giận dỗi, ánh mắt tinh nghịch khi trêu chọc người khác. Tại sao thế? Tại sao anh luôn nhìn em, luôn dõi theo, kể cả khi đang nắm tay một người con gái khác?
Tâm Nguyên ấm áp hiền lành và trong sáng đến lạ kì, như một vật trang trí tinh xảo bằng pha lê, nhưng lại mỏng manh, dễ vỡ. Còn em như một chiếc cốc uống trà bằng gốm, muôn hình muôn dạng, sống động, đáng yêu. Chẳng rạng rỡ như hướng dương, nhưng luôn tự tin nhìn về mặt trời, chẳng quyến rũ như hồng thắm, nhưng lại cuốn hút anh đến lạ kì.
Anh nhẹ nhàng, nâng niu vì sợ pha lê vỡ, sợ mình sẽ xao động khi nhìn vào đôi mắt trong veo.
“Xin lỗi. Chúng ta chia tay nhé. Anh xin lỗi.”
Anh biết rằng mình thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy để nói những lời này, vì anh biết, mình sẽ lại ngập ngừng, lại xao động. Anh biết, mình không thể dừng tình cảm này lại thêm chút nào nữa. Nói xin lỗi, xin lỗi thật nhiều, rồi bỏ đi như tìm cách chạy trốn, anh đã làm tổn thương người yêu anh nhất. Tệ quá, em nhỉ?
Nhưng anh yêu em mà. Thật sự yêu em mà. Yêu em từ lâu lắm rồi. Anh yêu cách em cười giòn tan thích thú, cách em hăng say nói về Chelsea, về quyển sách thú vị em vừa đọc. Yêu cách em nhấm nháp li café lâu thật lâu, thưởng thức từng muỗng bánh thật chậm. Yêu cách em tập trung đến mức quên cả thời gian, quên bẵng mọi thứ xung quanh. Yêu cách em nhăn nhó trước một bài toán khó, kể cả cách em tự kiêu khi giải được nữa. Yêu cách em ương bướng đến ngang ngược, nhưng luôn nhìn thẳng vào đối phương. Yêu cả khi em đanh đá, kiêu ngạo đến dễ ghét. Vậy đấy, anh đã yêu em, một cô gái như thế, một cô gái chẳng xinh thật xinh nhưng luôn làm tim anh nhảy cẫng lên khi em cười. Một cô gái dễ dàng hòa lẫn vào đám đông nhưng đặc biệt nhất trong thế giới của anh. Anh đã yêu một em như thế.
“Anh rất muốn gặp em. Được không?”
Nhấn nút gửi cho cái tin nhắn anh đã lưu cách đây hơn 2 năm. Anh thở dài nhìn dòng người tấp nập. Có lẽ, Tâm Nguyên đang khóc rất nhiều.
Nhưng anh hi vọng em đang cười.
Tú Nguyên.
Từ khi sinh ra, tôi đã sống với sự hiện diện của nó ngay bên cạnh. Gia đình tôi và nó, đã thân thiết với nhau ngay từ khi hai bên còn trẻ, hai ngôi nhà sát cạnh nhau, hai đứa bé ra đời cùng một năm, cả hai cái tên cũng đều đặt như nhau. Ngay từ bé, bên cạnh tôi luôn là nó. Đứa luôn nắm tay tôi là nó, đứa tôi luôn đứng ra để bảo vệ là nó, đứa kéo tôi ra khỏi vũng bùn, khỏi bóng tối, khỏi cô đơn, khỏi vỏ ốc tự tạo của mình lúc tôi tuyệt vọng nhất cũng là nó. Tôi yêu nó, và nó cũng vậy, tôi biết. Nhưng đó không phải là tình yêu gì vượt quá giới hạn. Đó là tình thương dành cho người trong gia đình, giành cho một người quan trọng trong cuộc đời.
Từ những lần lặng lẽ nhìn anh dưới sân trường, cả những lần cười đùa với bè bạn. Rồi cả những lần bắt gặp anh nhìn trộm tôi ở sân trường, thư viện, hay vô tình thấy anh loay hoay chỉnh cái dây sên của xe hai đứa. Và rồi nó yêu anh, như cách tôi yêu. Tôi với nó giống nhau quá? Nhưng tôi biết nó trân trọng mình thế nào, nếu nó biết tôi yêu anh, sẽ im lặng, sẽ rút lui, sẽ nhường nhịn như bao lần, sẽ chúc phúc cho tôi và anh. Và vì tôi yêu nó, nên dù chỉ một lần, tôi sẽ chịu lấy sự tổn thương này.
Tôi ra vẻ không ưa anh, giả vờ tỏ ra ghen tị vì sắp mất đi bạn thân, khó chiều những lần gặp mặt cả ba người, cố tình tỏ ra đáng ghét, xù xì trước mặt anh rồi sau đó lại giận mình rấm rứt tại sao làm thế. Nhưng vẫn không thể nào từ chối những lần gặp mặt, những trận bóng của anh khi đại học, những tin nhắn khách sáo và đề phòng giữa cả hai. Dần dà, tôi không biết, là vì tôi muốn bảo vệ và yêu thương nó, hay do tôi không muốn phản bội vào tình bạn mười mấy năm, phản bội chính mình, vào đôi mắt thơ ngây, nụ cười trong sáng đến dễ ghét, vào lòng tin nó dành cho tôi, vào tình yêu thương nó dành cho.
Anh nhắn tin cho tôi vào ngày Tâm Nguyên nó khóc nhiều nhất. Nghe thấy nó khóc, tôi có thể hình dung nó đang buồn khổ thế nào, vậy mà tôi không giận anh. Tôi giận chính bản thân mình không thể ngăn mình đến gặp anh. Tôi chạy như bay đến chỗ hẹn. Anh đang ở đó, bên cái bàn gần cửa sổ, nơi ưa thích và quen thuộc của ba đứa, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra đường phố.
Rồi anh và em, chúng ta sẽ phải bước tiếp như thế nào đây?
Đột nhiên, má tôi ướt đẫm.
Nhiều người nhìn tôi và Tâm Nguyên lại tưởng rằng hai đứa là chị em sinh đôi. Tôi cũng từng mong vậy, tôi mong rằng mình có thể là chị em sinh đôi với nó, để hai đứa có thể gắn kết với nhau, kể cả qua dòng máu. Và vì tôi biết, người ta hay nói, các cặp sinh đôi thường hiểu và cảm nhận được nỗi đau của đối phương. Chẳng lẽ, đây là lúc tôi thấu hiểu nó nhất? Cái đau nhói trong tim khiến tôi không thể đứng thẳng được nữa, quỵ gối xuống, thở hổn hển.
Nếu đây chỉ là một nửa sự tổn thương mà Tâm Nguyên phải chịu? Vậy nó đã đau đớn như thế nào?
Không đủ can đảm đối diện anh, tôi bấm số gọi.
“Em không thể. Em xin lỗi.”
“Nguyên?”
“Em không thể. Em xin lỗi.” – Tôi lặp lại, cố gắng rành mạch hơn.
“Nguyên? Em đang ở đâu thế? Em đang khóc à? Đừng khóc.”
“Em xin lỗi.” – Tôi nói vội rồi cúp máy. Chỉ đợi đến lúc này, bao nhiêu đau khổ, uất ức, tủi hờn mới tuôn ra. Đau đớn bóp nghẹn lồng ngực. Đến khi tôi có thể đứng dậy thì đã thấy anh trước mặt. Đôi mắt anh nhìn tôi ngập tràn sự thống khổ. Tại sao từ bao giờ mà cả ba chúng ta đều rơi vào cái vòng lẩn quẩn, không lối thoát mà cũng thật nhiều nước mắt thế này? Tại sao tôi yêu anh? Tại sao anh yêu tôi? Tại sao Tâm Nguyên lại yêu anh? Tại sao tôi lại yêu nó?
Vì cả ba chúng tôi đều yêu nhau, nên mới đau đớn vậy sao?
“Anh yêu em.” – Anh bước tới và ôm tôi thật chặt.
“Em cũng yêu anh.” – Tôi nói, nghẹn ngào trong nước mắt.
Cả hai chúng tôi ôm nhau bao lâu tôi không nhớ. Tôi cũng không nhớ mình đã về được nhà trong cơn mưa rào rả rích đột ngột ban chiều bằng cách nào. Tôi chỉ còn nhớ sự ấm áp trong vòng tay, bóng lưng anh xa dần, xa dần rồi mất hút về hướng ngược lại trong làn mưa ban chiều. Tôi chỉ nhớ mình đã khóc rất nhiều trong cơn mưa ấy, khóc đến kiệt sức, nhưng nước mưa đã rửa trôi hết như không để lại vết tích. Như tìm cách xóa hết tất cả những gì đã tồn tại. Kể cả mối quan hệ đáng thương này.
“Chia tay là để bắt đầu một tình yêu mới, sâu sắc và hạnh phúc hơn.
Cũng như mặt trời, mọc rồi lại lặn, để bắt đầu một ngày mới. Đẹp hơn ngày hôm qua.”
Chỉ ngày hôm nay thôi, tôi sẽ không che chở, không dịu dàng với ai cả, kể cả nó. Tôi sẽ dành ngày hôm nay để khóc cho mình, để ôm đau đớn vào lòng. Chỉ ngày hôm nay thôi.
Rồi ngày mai, tôi sẽ ôm nó thật chặt, và an ủi dịu dàng. Bằng tất cả sức lực còn sót lại, tôi nhắn tin đến cho Tâm Nguyên, rồi buông người xuống giường, cuộn mình trong mớ chăn gối mềm mại, ấm áp./.
Bản đầu tiên: 1440w | 30.03.09
Edit: 3961w | 26.04.14
[Nguyên]
Đây là câu chuyện tôi viết lần đâu cách đây 5 năm; tính ra khoảng thời gian mới bắt đầu vào lớp 10; thậm chí chả biết yêu đương là gì, lúc đó còn ngây thơ, câu văn còn vụng về, cụt lủn (không có ý muốn nói bây giờ đã khá hơn đâu). Lúc bắt đầu nghĩ về câu chuyện này, tôi chỉ đơn thuần muốn biết, giữa tình yêu và tình bạn, người ta sẽ chọn gì? Và câu chuyện cứ phát triển dần lên. Từ ý tưởng cụt ngủn đó, bao lần đổi tên nhân vật, chỉnh sửa rất nhiều lên về tình tiết, câu văn, thoại… mới cảm thấy tạm hài lòng về đứa con tinh thần này. Biết rằng nó vẫn có rất nhiều lỗi, mong nhận được sự góp ý, nhận xét của mọi người.
Qua nhiều lần viết, rất nhiều lần tôi từng nghĩ đến để 3 nhân vật được hạnh phúc. Nhưng cảm thấy dù thế nào cũng khiên cưỡng, nên vẽ ra tương lai tươi sáng dành cho họ thì vẫn hay hơn. Cuộc đời của cả ba còn dài, còn quá trẻ, và rồi sẽ gặp rất rất nhiều người, dẫu vấp ngã, dẫu khổ đau, nhưng rồi sẽ được hạnh phúc, phải không?
Gửi những người đã kiên nhẫn đọc đến những dòng cuối cùng, tôi thật sự mong bạn tận hưởng cuộc sống và hạnh phúc.