– DU ĐỒNG NỞ HOA –
Tác giả: Trùng Tiểu Biến
LỜI CUỐI SÁCH
[Nguyên]
1.
Tôi nghĩ, điều đáng sợ nhất trong tình yêu chính là cứ luôn tự hỏi bản thân – Sao anh ấy lại yêu mình?
Nếu ngay cả bản thân mà cũng không tìm thấy lý do ‘sao anh ấy yêu mình’ thì cán cân rồi sẽ bị lệch về trạng thái tiêu cực thôi.
Tôi rất tiếc, Thường Tiếu và Dư Phi, trên con đường đi, không đủ thời gian để xác định tình cảm hai bên.
Không phải không yêu, mà là không biết yêu thế nào.
Dư Phi là người quá nội tâm, với chuyện gì, việc gì cũng cố gắng để theo đúng kế hoạch. Có lẽ ngay từ đầu, lời anh nói sẽ khiến Thường Tiếu có những phản ứng gì, tất cả đều nằm trong một dự tính nào đó.
Chỉ là Dư Phi không ngờ, một người thoạt nhìn rất kiên cường, cởi mở, tình tình tùy tiện, thật ra lại không tự tin với chiều cao của mình như thế. Hơn nữa sau đó lại bị sự phản đối bất ngờ của mẹ mình, lại không quan tâm đến sự không tự tin của Thường Tiếu, dẫn đến anh vì kiêu ngạo mà lại có một quyết định sai lầm… Anh dừng bước, chờ cô chủ động tới gần.
Cũng vì quyết định như thế, kết quả hai người đã bỏ lỡ nhau.
Tình yêu là vậy, chỉ là bỏ lỡ nhau, không có gì là đúng, là sai cả.